Truyện ngắn phái mạnh Cao
cái chết của con Mực chiếc mặt không chơi được Điếu văn Một chuyện Xuvơnia mua nhà từ thời điểm ngày mẹ chết Chí Phèo Dì Hảo nhỏ mèo Nghèo Một đám cưới Trăng sáng con nít không được nạp năng lượng thịt chó bài học kinh nghiệm quét công ty Đời thừa một giở no Tư phương pháp mõ dò Sâm Banh Nỗi truân chuyên của khách má hồng Đôi đôi mắt Lão HạcHồng đang thẩn thơ chơi một mình ở trong vườn... Ít lâu nay, đa số lúc được đi chơi, Hồng chỉ chơi có một mình. Chị Thảo về rồi. (Thảo là bé ở hồi xưa vẫn giữ em Hồng). Thằng em chửa biết đi. Còn thầy u thì hiện thời hay gắt quá. Hồng cũng chẳng hiểu tại sao lại thế. Thầy, sẽ đành: thầy vốn nghiêm ngặt lắm, nhất là khi thầy viết hay phát âm sách. Thầy chiếm 1 mình cả một căn buồng đầu trong. Lối đi ra vào đóng luôn luôn luôn, chỉ có cửa sổ mở thôi. Thầy ngồi trong, viết hay xem sách suốt ngày. Những khi ấy thầy hy vọng được yên tĩnh hoàn toàn. Hồng khá nói to lớn là thầy quát lác mắng ngay. Có khi thầy mở cửa đánh sầm một cái, sồng sộc cách ra, chực tiến công Hồng. Đã từng nào lần, Hồng sát bạt vía. Vì vậy Hồng sợ lắm. Mỗi lần phải trải qua chỗ buồng thầy, Hồng nín thở, kiễng chân, vắt cho không tồn tại một mảy may tiếng động. Chỉ cần có thế. Quanh đó ra, thầy hiền hậu như ông bụt đất. Mỗi chiều sống trong buồng thao tác làm việc bước ra, rứa nào thầy cũng gọi Hồng. Giả dụ thầy mải đi tắm, hay bận đi đâu, thì thầy chỉ vuốt tóc Hồng, hỏi vài ba câu, nhìn Hồng bằng hai con mắt yêu thương, rồi khẽ tát vào má đào một cái, bảo: "Cho nhỏ đi chơi...". Tuy thế nếu thầy không thể bận bài toán gì, thì thầy xách hai cái ghế ra sân. Thầy ngồi một cái, Hồng ngồi một cái. Thầy gác hai chân lên loại ghế của Hồng. Hai bố con rỉ tai với nhau. Thường xuyên thường chỉ mình Hồng nói mà thôi. Hồng nói bất kể cái gì: chuyện u, chuyện em Thiên, chuyện con chó con hay chuyện khía cạnh trăng, mẫu đèn pin sạc của ông giời. Cũng có khi Hồng nhắc tới bác Hòa, bác bỏ Kim với những bác bỏ gì, bác gì cho chơi đơn vị Hồng vào một hôm Hồng nhức bụng. Hồng nói nói, cười. Đôi mắt như hai mẫu hạt nhãn của Hồng, cái miệng chúm chím, đôi hàm răng trắng và nhỏ dại như răng chuột, mẫu đầu Hồng, với đôi bàn tay nhỏ dại xíu nhưng mà múp míp, làm hầu hết điệu cỗ xinh xinh, rất đáng để yêu. Thầy vui miệng nhìn, mỉm cười siêu dịu dàng. Bao gồm khi hai con mắt thầy ươn ướt vì chưng cảm động. Thầy vậy tay Hồng, kể Hồng quý phái ghế của thầy, ôm Hồng vào lòng, vuốt ve sầu tóc cùng hôn. Không! Thầy tất cả ghét Hồng đâu? Trái lại, thầy rất yêu Hồng. Cả u cũng thế. Hay thường thầy u chỉ ăn uống cơm cùng với tương mắm cơ mà thôi. Nhưng lúc nào u cũng sở hữu cho Hồng một thức ăn uống riêng: thịt, cá, trứng tuyệt là đậu. U cũng không để Hồng nên thèm quà bánh. Hồng ý muốn thức gì hôm trước, chỉ hôm sau, thời gian u đi chợ về đã tất cả thức ấy trong thúng của u rồi. U nói cùng với Hồng khôn xiết nhẹ nhàng. Năm thì mười họa mới tất cả một lần u la rầy mắng Hồng: ấy là phần đa khi Hồng nghịch dại, làm không sạch người cùng quần áo.
Bạn đang xem: Đọc hiểu bài học quét nhà
Bây giờ thì khác hẳn, Hồng bị mắng luôn luôn luôn. Động một tí gì u cũng mắng. Nói một mình, mắng! vấp váp ngã, mắng! Đi chậm, mắng! Bữa ăn, không tồn tại thức ăn, ngả ngốn không nạp năng lượng được: mắng!... Bởi vậy kể cũng còn xứng đáng tội. Cơ mà lại còn các cái không hẳn tội Hồng: ví dụ như bên bẩn, nhà lắm loài ruồi vào, nhỏ chó bới vườn trầu, tốt thằng Thiên ngã, thằng Thiên khóc... đâu có phải tại Hồng. Hồng sao để cho không ráng được? Ấy nạm mà u cũng cứ Hồng mà lại mắng. Hồng mếu mếu xuyên ngày vì đề xuất mắng. Tuy nhiên Hồng không đủ can đảm khóc, Hồng chỉ chũm tránh thầy u, lẩn lút ra vườn, nghịch một mình.
Chơi một mình, buồn lắm. Hồng ngơ ngẩn. Hồng nhớ tiếc những xa xưa cũ quá. Những rất lâu rồi cũ chỉ cách đó hơn nửa tháng. Chị Thảo chưa về. Chị Thảo bế em Thiên. Hồng lẽo đẽo theo sau. Chúng đi dạo khắp xóm. Ngày ấy, Hồng tất cả biết từng nào là bạn! Thằng Hỉ đỏ mũi, thằng Hân toá truồng, thằng Tảo đầu trọc như quả bưởi và mắt trố như hai nhỏ ốc nhồi, với mẫu Như, mẫu Mùi, loại Vót... Chúng chơi với nhau vui lắm, vui lắm! bây giờ Hồng chỉ với được nghịch với cây soan, cây chuối, cây cam. Hồng điện thoại tư vấn chúng là chưng soan, chưng chuối, chưng cam. Hồng rước bẹ mèo chuối xúc cat làm gạo xuất bán cho chúng nó. Hồng hỏi rồi lại tự trả lời, cùng một lúc là mình và là vớ cả. Nhưng coi chừng đấy! giả dụ u nghe thấy, u đã mắng: Hồng điên! cũng chính vì theo ý u, bao gồm điên mới lảm nhảm nói một mình. Với nếu u biết Hồng nghịch mèo thì chết! rứa nào u cũng đánh. Nghịch cát, dơ quần áo, không sạch cả đầu tóc, phương diện mũi chân tay. Ai rỗi mà lại tắm giặt đến Hồng được? nhưng tiền đâu mà cài đặt xà phòng? Xà chống thì đắt như nhân sâm, kim cương cốm... U đã gào lên thế. U đã bảo: Hồng làm cho khổ u, Hồng tưởng u còn vui vẻ lắm nên phải làm tội, làm cho nợ cho bớt đi một chút. U vẫn bắt Hồng ngồi ro ró sống trong nhà, ko được ra cho ngoài. Bước chân ra khỏi cửa ngõ là chặt chân! Chặt chân! hơi một tí là chặt chân!
Hồng cũng chẳng hiểu lý do u bỗng nhiên sinh tức giận như gắng vậy. Chỉ biết: vẫn ít thọ nay, cả thầy lẫn u đều phải sở hữu vẻ không vui. Thầy lúc nào thì cũng cau tất cả đăm chiêu, tuyệt nhất là sau khi đọc nhật trình. Gồm lần buông tờ báo xuống bàn, thầy lắc đầu một cách bi quan và tuyệt vọng bảo u:
- thực trạng nguy lắm rồi, bản thân ạ. Tôi sợ khó mà được không còn năm nay.
- Sao vậy?
- Giấy khan lắm! vấn đề in, bài toán xuất bản bị tinh giảm rất gắt gao.
- cùng với lại dòng lúc khó khăn thế này, câu hỏi gì nhưng mà chả khó.
Thầy thở dài. U thở dài. Trán thầy buổi tối như trời lúc chuẩn bị mưa.
U mỉm cười gượng, bảo:
- tuy vậy thây kệ! hơi đâu mà lại lo trước? Đến đâu hay mang đến đấy. Thời buổi này, khổ cho đâu mà chưa phải chịu? Vả lại nhà mình khổ mãi, quen thuộc đi rồi. Tìm kiếm được no, ăn uống no; tìm được đói, nạp năng lượng đói. Chẳng tội gì mà lại lo bản thân ạ.
- Đã đành tuy nhiên còn nợ?
- Thì ta ì ra đấy. Thịt người có ăn được đâu nhưng sợ!
Thầy cười chua chát. U cũng cười. Một dịp sau, u lại bảo:
- Nói nghịch vậy, chứ nợ thì thế nào cũng phải trả. Mình không hẳn là hạng tín đồ lì được. Bán gì thì bán, cũng phải cung cấp đi mà trả.
- còn điều gì mà bán?
- loại nhà! Mình công nợ cũng bởi làm nhà. Ni không còn giúp gì trả nợ được, thì lại bán nhà đi mà trả, bao gồm khó gì đâu?
- Đến nước ấy thì đẹp nhất mặt!
- Ai mỉm cười thì cũng đành chịu vậy, chứ biết làm sao bây giờ?
Thầy lại lầm lì không nói. Tuy nhiên thỉnh thoảng, mắt thầy lóe ra một tia dữ tợn. Trông phương diện thầy hại lắm. U bấm Hồng, khẽ bảo: "Đi nghịch đi!" Rồi thì u cũng lảng ra. U dắt Hồng sang nhà hàng quán ăn xóm chơi, bởi sợ thầy khiến sự...
Những câu chuyện na ná như trên, nói đi nói lại các lần lắm. Hồng chẳng đọc gì. Cơ mà Hồng cũng lờ mờ thấy một sự sụp đổ gì sắp tới tới. Một nỗi băn khoăn lo lắng lảng vảng trong đơn vị Hồng. Thầy làm việc nhiều hơn. Tận lúc tối không còn trông thấy chữ, thầy mới ở trong phòng làm việc đi ra. Thầy mải để ý đến gì, quên cả vấn đề gọi Hồng. Hồng quen thuộc lệ, đứng ngóng thầy sinh hoạt sân, chạy lại dính lấy thầy. Mà lại thầy khẽ gạt ra, cùng hơi cau phương diện bảo:
- Đi chơi! Để đến thầy nghỉ! Thầy tương đối nhức đầu.
Một hôm, thầy nhận ra một bức thư. Không phải thư của bác bỏ Hòa. Hồng biết vậy thời điểm đọc thầy ko mỉm cười. Thầy sầm mặt. Rồi mặt thầy hơi tái đi một chút. U chú ý thầy, băn khoăn lo lắng hỏi:
- Thư của ai đấy, hở mình?
Thầy có vẻ như không nghe thấy, bởi thầy ko đáp lại. U hại thầy gắt, ko hỏi nữa. Một dịp sau, đùng một cái thầy bảo:
- ni mai bản thân tính công loại Thảo, trả mang đến nó, rồi cho nó về. Loại Hồng ngót năm tuổi rồi, chẳng còn bé bỏng gì, trao cho nó giữ lại em. Ngày mai đi chợ, nhớ cài đặt một củ nâu. Bao nhiêu áo xống trắng của tôi, của bọn chúng nó nhuộm toàn bộ đi, đến bền với đỡ tốn xà phòng. Còn ba chục thùng thóc, mình bắt buộc liệu chia ra; làm sao để cho đủ ăn uống từ nay cho tết. Ăn không nhiều chứ! Miễn ko chết bạn thì thôi. đá quý bánh cho chúng nó thì quăng quật đi.
Những huấn lệnh của thầy được mang ra thi hành đúng từng chữ một. Chị Thảo về, Hồng cần giữ em và đánh đồ dùng với nó suốt ngày vẫn không xong! Nó vẫn ngã, vẫn khóc, vẫn đập phá, khiến Hồng yêu cầu mắng. Quần áo của anh chị đều nhuộm nâu. Những khi u đi chợ về muộn, thầy làm cho bếp. Thầy u ăn từng ngày có một giở trưa. Mỗi trưa u chứa đi một bát cơm, để giành cho Hồng ăn uống bữa tối. Trừ nhị bữa cơm. Hồng chẳng còn được nạp năng lượng quà bánh gì. Mà lại u luôn luôn luôn sai làm việc nọ, câu hỏi kia, mà hơi lóng nhóng là mắng ngay.
- mẫu Hồng đi đâu rồi?
Hồng tái mét mặt, chạy về sân:
- bé đây ạ!
- Lại lẻn đi chơi đấy, đề xuất không? nhỏ này nghịch quen rồi! Về ngay đây, tao bảo!
Giọng u gắt gỏng. Hồng lóp ngóp trèo lên loại đầu hè cao mang đến ngực, rồi lạch đạch chạy vào nhà. Nó mở to hai con mắt trong trẻo nhìn u...
- Mày nhìn gì tao? demo nhìn dòng nhà xem! dơ thế nhưng mày ko quét... Hễ người mẹ cất mang em một chiếc là chạy mất.
Hồng mải kiểu mốt chạy lại một xó nhà, rước chổi. Cái cuống thanh hao to quá, bàn tay nhỏ bé của Hồng vắt rất khó. Nó sợ hãi chuyển từ tay nên sang tay trái, rồi lại trường đoản cú tay trái sang tên phải. Tay nào cầm cũng ngượng. Người người mẹ quát:
- Mày luýnh quýnh gì mãi thế? mẫu tay trông đẹp nhỉ? khủng đầu bởi ấy mà đo đắn cầm loại chổi! Chỉ ăn là nhẹn thôi!... Được rồi. Quét đi!
Hồng quét. Tuy thế nó ấn loại chổi xuống thềm nhà quá. Loại chổi không đưa đi được. Hồng nạm đẩy. Cái chổi nhảy lên cùng tuột ngoài tay Hồng. Người chị em nghiến chặt nhì hàm răng lại, rít lên:
- Giời ơi là giời! bé với cái! đùa quen rồi!
Hồng nghẹn cổ. Nó hoàn thành quét, ngước lên mẹ, hai con mắt ầng ậc nước. Mồm nó mím lại, toan méo xệch. Mẹ nó càng điên tiết. Thị vùng đứng dậy, chỉ vào phương diện nó:
- mi đứng đấy à? Mày tất cả quét ngay, không thì bị tiêu diệt với tao bây giờ. Quét đi!
Hồng sợ hãi hãi, lại chóng vánh vơ mang chổi. Trong lúc lính quýnh, mẫu chổi lại buột tay lần nữa. Người bà bầu giơ tay lên chực tát. Hồng đưa một tay đỡ, tay kia vội vàng nhặt chiếc chổi. Người mẹ ngăn kịp giận, nhằm rơi bàn tay xuống. Hồng nắm dòng cuống chổi bởi hai tay. Nó ậm ạch vần mẫu chổi, như fan ta vần dòng cối đá nhất. Trông thiệt là ngứa mắt! Người bà mẹ cố nén giận, gắng lấy tay nó mà lại dắt, dạy quét như mấy ông đồ dạy viết...
- fan ta yêu cầu đưa ngang cái chổi chũm này, nạm này... Đó! Không bắt buộc ấn mạnh, nó chạy làm sao được? nhưng mà cứ dịch dần dần đi: Một nhát chỗ này, một nhát chỗ này, rồi chỗ này, nơi này... Thế, thế!
Hồng bị bà bầu kéo đi xềnh xệch. đông đảo nhát chổi, tay bà bầu đưa rộng quá, tay nhỏ bị đơ theo, toàn bộ cơ thể đi. Con nhỏ nhắn gần chúi đầu xuống đất. Nước đôi mắt nó tuôn ra mờ cả mắt. Tuy vậy nó vẫn mím chặt môi, không dám khóc...
Người bà mẹ hăm hở làm một lúc, rồi buông tay ra, đứng thẳng fan lên, vừa thở vừa bảo con:
- Đấy! Cứ thế... Hiện nay mày quét đi, tao xem nào!
Hồng quét. Nhưng nó vẫn lờ rờ, lúng túng. Cái chổi ngập xong trên phương diện đất, băn khoăn nên đi lối nào mang đến phải. Người chị em thấy khắp fan ngứa ngáy. Thị không thể nhịn được, nước mắt thị ứa ra một chút. Thị tức buổi tối đập vào mình tiến công đét. Hồng giật mình, tấn công rơi cả chổi. Ấy cố gắng là đét!... Thêm giờ đồng hồ nữa. Lần này thì chiếc bàn tay dán vào một trong những bên má húi bê của con nhỏ bé từ trước đến lúc này chỉ dấn được các cái tát yêu thương của bố. Nó chúi bạn đi một chiếc và òa lên khóc. Người mẹ sửng nóng như chợt phân biệt cái cử chỉ vô lý và man rợ quá. Thị đứng ngây bạn ra một chút. Rồi thị vồ lấy mẫu chổi, quét như điên, như dại. Mặt thị co rúm lại chực khóc. Nước mắt, nước mũi rã ròng ròng xuống đất. Thị vừa quét vừa rên nho nhỏ.
- Giời ơi! Giời ơi!... Giời làm cho khổ tôi cầm cố này!
Người cha chỉ lẳng im nhìn toàn bộ tấn thảm kịch đang ra mắt trước mắt. Y thấy lòng đau quằn quặn. Gồm một lúc, đứa con gái ngước đôi mắt giàn giụa nước mắt, chú ý bố, như cầu cứu. Y quay khía cạnh đi, đưa tảng như không nhận thấy. Mà lại suốt buổi chiều hôm ấy, y ai oán bã. Y cũng vào phòng viết, ngồi như thường lệ, dẫu vậy y ko viết được. Y liếc qua cửa sổ. Tầm nhìn của y, lấm lét theo dõi vào một góc vườn, đứa con gái thẩn thơ trong những cây chuối, cây xoan, cây bưởi... Nó tất cả vẻ khổ cực thêm. Ba bốn lượt, nước mắt y rỏ xuống...
Xem thêm: Có nên dùng quần áo lau nhà tắm kẻo rước họa, bộ áo liền quần in hình cây lau nhà dễ thương cho
*
* *
Tối hôm ấy, sau khi đã mệt mỏi ăn hoàn thành bữa cơm để nguội rắc vừng, Hồng hấp thụ nước rồi lẳng yên ổn vào giường ngủ. Một lúc sau, người cha vào, nằm bên con, quạt đến con. Một bàn tay y vuốt ve phần lớn sợi tóc mềm như tơ. Con nhỏ bé nhắm nghiền đôi mắt, ko dẫy dọn. Nhưng nó chưa ngủ hẳn... đột nhiên nó nghe thấy bà mẹ khẽ bảo:
- Hôm nay, tôi tức quá, tát loại Hồng một cái, rồi mến đứt ruột. Xuyên suốt hôm, nghĩ mang lại lúc nào, tôi lại khóc. đắn đo tôi điên tốt sao ấy.
Thầy Hồng bảo:
- Đấy là mình lo lắng quá. Tôi cũng vậy: lắm thời điểm tôi biết mình mắng nó bất công mà cứ mắng; trên ruột mình lúc nào cũng nóng như lửa đốt; hơi một tí là bản thân cáu.
- Ấy tôi cũng thế...
- Nhưng bọn chúng mình buộc phải coi chừng! Tôi thấy nó ít bấy lâu chậm chạp cùng ngơ ngẩn lắm, không được nhanh nhẹn, ngộ nghĩnh như trước. Đừng mắng lắm, nó mụ người đi đấy. Nhưng mình bắt nó làm cho vừa chứ! Nó còn non tuổi lắm: Đến tháng chín này bắt đầu đầy năm tuổi. Đã làm, làm sao được?
- thì có lẽ ai chả biết! Hồng nó thì làm cái gi được? tất cả mà còn bắt buộc hầu nó chán.
- nỗ lực sao bản thân cứ bắt làm? mà lại nó làm cho không được thì lại đánh?
- Thì đã bảo: điên nhưng lại! Con bé nhỏ thật tất cả nết. Chỉ do mình túng cho nên nó khổ... Bà mẹ nó! Ấy thay mà ngủ ù ỉ như lợn rồi đấy!...
Thật ra thì Hồng bao gồm ngủ đâu. Nó nghe thấy tất. Tự nhiên nó thấy nước mắt đầm đầm chảy ra đầy má. Nó không đủ can đảm chùi, hại thầy nó biết. Nhưng chợt thầy nó tảo vào, bao phủ lấy nó, áp môi vào má nó, không thể tinh được một nhoáng rồi bùi ngùi bảo:
Câu trả lời được đúng đắn chứa thông tin đúng chuẩn và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc vấn đáp bởi các chuyên gia, giáo viên số 1 của bọn chúng tôi.
Câu 1: Nghị luận
Câu 2: Nếu tất cả đều là...thì ai vẫn là...
Tác dụng:
Tăng mức độ gợi hình, gợi cảm, chế tạo ra nhịp điệu mang lại câu văn
Nhấn dạn dĩ sự trăn trở, suy tư trong người sáng tác về câu chuyện giá trị của nghề cao cả với mỗi người.
Câu 3:
Em đồng tình. Vì các bước nào cũng cao thâm và xứng đáng trân trọng. Điều ta cần làm đó là tìm và xá định được một công việc, gồm cho mình hồ hết trải nghiệm công việc, học tập tập, rèn luyện bạn dạng thân nhằm trở nên xuất sắc hơn. Không có nghề nghiệp nào không có giá trị và không đáng được xem như trọng.
Câu 4:
Bài học dành cho mỗi người đó là sự tôn trọng và cực hiếm của bé người. Chúng ta đều cùng một quý hiếm không tách biệt ta là ai, làm công việc gì. Chỉ việc ta sống đúng cùng với lương tâm, giá bán trị, tư phương pháp đạo đức, đó bắt đầu là điều đặc trưng nhất, thiêng liêng và ý nghĩa sâu sắc nhất.
Hãy góp mọi bạn biết câu vấn đáp này ráng nào?
star
starstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstar
5
starstarstarstarstar
2 vote
Gửi
Hủy
Đăng nhập nhằm hỏi bỏ ra tiết
Chưa tất cả nhómTrả lời820
700
1. PTBĐ: nghị luận.
2. BP điệp ngữ: Nếu tất cả là ... Thì ai sẽ....
=> Tác dụng: BP điệp cấu trúc nhấn táo bạo vai trò của mỗi cá nhân trong xóm hội, mỗi người đều phải sở hữu những vai trò riêng và đều đáng được nhìn nhận trọng tương tự nhau; chế tác nhịp điệu mang lại đoạn văn.
3.
Em gật đầu đồng ý vì vào cuộc sống có nhiều công việc, mọi người làm một việc. Công việc nào cũng có giá trị, đáng trân trọng hệt nhau miễn là mỗi cá nhân đều nỗ lực bằng năng lực của mình, không có tác dụng những câu hỏi trái lương tâm, đạo đức.
4. Em đúc rút được bài học cần phải cố gắng, nỗ lực hết sức mình để hoàn thiện quá trình của mình.
Hãy giúp mọi tín đồ biết câu vấn đáp này cụ nào?
star
starstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstar
5
starstarstarstarstar
1 vote
Gửi
Hủy
The best starsTrả lời126
56
cảm ơn
Chưa có nhómTrả lời
820
Cảm ơn700
uk
Đăng nhập nhằm hỏi đưa ra tiết
Bạn hy vọng hỏi điều gì?
Đặt câu hỏiTham Gia Group giành riêng cho 2K12 chia Sẻ, Trao Đổi tư liệu Miễn Phí
Bảng tin
Bạn mong mỏi hỏi điều gì?
Đặt câu hỏiLý do report vi phạm?
Gửi yêu mong Hủy
Cơ quan công ty quản: doanh nghiệp Cổ phần technology Giáo dục Thành Phát
Tải ứng dụng
Trụ sở: Tầng 7, Tòa Intracom, số 82 Dịch Vọng Hậu, ước Giấy, Hà Nội.
Giấy phép cấu hình thiết lập mạng làng mạc hội trên mạng số 331/GP-BTTTT bởi vì Bộ tin tức và Truyền thông.